Free Essay

Banhductuoitho

In:

Submitted By lananhnguyen2191
Words 730
Pages 3
Bánh đúc tuổi thơ
Năm nào nghỉ hè ba mẹ cũng cho tôi về thăm quê nội. Miền quê nghèo khó ấy chẳng hiểu sao lại hấp dẫn trí óc ngây thơ của tôi đến vậy. Nơi đó không có những ngôi biệt thự cao tầng, không có luôn những trung tâm giải trí sầm uất, ồn ào hay những trò chơi mà tụi bạn tôi vẫn thường nhắc tới. Tất cả kí ức về những tháng ngày ấy vẫn còn đây, nguyên vẹn trong tâm trí tôi. Ấy là cái sắc vàng óng ả của những cánh đồng yên ả trong buổi trưa hè, đến khi có gió thổi về lại xôn xao những lời thì thầm to nhỏ, là kỉ niệm về mỗi buổi chiều đi chăn trâu cùng đám con nít trong làng hay nướng khoai lang trộm để khói bay vào cay xè mắt, mặt đứa nào đứa nấy đen nhẻm những than nhưng rồi, miệng vẫn cười toe, cùng thổi phì phù chia nhau củ khoai đã bị cháy gần một nửa, và nhất là cái hương vị thanh mát của bánh đúc trong những ngày hè do chính tay nội tôi làm
… “ Ủa con tưởng bánh đúc chỉ để cho gà ăn chớ nội?”- tôi gãi đầu thắc mắc khi được nội hỏi có thích ăn bánh đúc không. Nghe tôi nói, nội bỗng bật cười, làm dấu gí ngón tay lên trán đứa cháu ngây thơ :“ Ây! Con bé này ... thiệt đúng là... Để đấy, nội làm cho mà ăn”. Bấy giờ tôi mới biết, ngày trước nội tôi làm bánh đúc ngon có tiếng trong ngoài làng. Gánh bánh đúc của nội ngày nào cũng hết veo. Chẳng thế mà cho đến tận bay giờ. Mỗi khi nhắc đến món bánh đúc của nội là đám bạn trong xóm vẫn không khỏi ghen tị với tôi.
Nội nói bánh đúc có nhiều loại lắm, nào là bánh dúc muối vừng, bánh đúc chấm, bánh đúc canh... “để từ từ nội sẽ làm cho con...”. Tôi còn nhớ nội thường lựa thứ gạo nếp ngon nhất trong bồ, đem ngâm vào nước rồi mang ra xay. Những vòng xoay của chiếc cối xay đá cứ quay mãi, quay mãi cho tới khi những hạt gạo bị xay nhuyễn, thành một dòng nước trắn trắng, thơm ngọt như mùi sữa mẹ.
Từ dòng sữa trắng ấy sẽ làm ra một thức quà thanh sạch, mộc mạc cả đất trời. Cứ thế, năm nào về quê, nội cũng đặc biệt chiêu đãi đứa cháu nhỏ. Mỗi lần như vậy tôi lại thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Có phải là bởi cái hương vị thanh thanh, dịu dịu của bánh đúc, của đồng nội thân thương hay bởi tình yêu thương chi chút mà nội dành cho tôi đã dồn vào từng mẻ bánh đúc? Tôi nhớ những khi ấy, nội lại thường kể cho tôi nghe về một ước mơ thời còn trẻ “ Khi nào gom góp đủ tiền, nội sẽ đi du lịch khắp đất nước mình”. Thế nhưng, những món tiền nội gom góp cứ đắp đổi dần cho ba và cô chú của tôi. Ba tôi thì đi bộ đội, chú tôi lại cần món tiền để lấy vợ, rồi cô út vào đại học. Tất cả đều trông vào gánh bánh đúc và mấy sào ruộng của ông bà tôi. Và rồi ước mơ của nội cứ gác lại từ năm này qua năm khác.
Lúc này đây tôi đang ở cách xa nội cả trăm cây số. Nhiều lúc nhớ nội, nhớ nhà, tôi lại khát khao được trở về quê, sà vào lòng nội, để được nội gí ngón tay vào trán rồi mắng yêu như ngày trước và nhất là được thưởng thức lại hương vị của món bánh đúc quê hương. Cái thức quà ấy bình dị, mộc mạc vậy thôi nhưng cho đến tận bây giờ tôi vân không thể nào quên được.
Tôi tự hứa với mình, khi nào tốt nghiệp ra trường sẽ dành tiền để đưa nội đi du lịch tất cả nơi đâu mà nội thích để thực hiện tâm nguyện mà nội ấp ủ bấy lâu nay. Đúng rồi, phải nhanh lên thôi vì hè năm nay về quê đã thấy tóc nội thêm nhiều sợi bạc rồi.

Similar Documents